Truyện ngắn trăm linh tám chữ




Phật pháp ứng dụng truyện ngắn tâm linh tám chữ

VÔ TƯỚNG

Trai  đường  hôm  ấy  thật vui  và  thoải  mái,  mọi  người tâm phục khẩu phục với những giải đáp của thầy. Đặc biệt với câu hỏi: “Rốt cuộc Quán Thế Âm Bồ Tát là nam hay nữ?” 
Thầy  nhìn  một  lượt  rồi thong thả nói:
- Nước ở sông thì  dài, ở biển thì rộng, ở không trung là hơi, nếu ở không độ thì cứng… 
Tới  đây  thầy  ngưng,  mọi người vẫn chưa hiểu mấy nên giục:
- Nghĩa là sao hả thầy? Mắt  thầy  sáng  rỡ,  gịong thầy trở nên chắc nịch:
- Vì nó vô tướng, Bồ tát cũng vậy, tùy tâm niệm chúng sanh mà hiện tướng!

MỖ TỤNG KINH

Tuổi ngoài trung niên, mỗ thấy cái già đã đến bèn sanh tâm  tu.  Ngày  ngày  mỗ  tụng mấy mươi trang kinh, thở hổn hển, mệt bể hơi, thân tâm bải hoải… 
Thầy biết được kêu lại:
- Tu như  anh chắc không ai dám theo Phật!
Mỗ thưa:
- Vậy con phải làm sao?
Thầy bảo:
-  Dành  thời  gian  để  đọc, nghe… Phật, Pháp nói gì, dạy gì; ngồi xuống điều thân, điều hơi,  tĩnh  tâm…  Tụng  ít  thôi, từng bước một, nếu cứ cắm đầu tu mà không học thì uổng phí lắm! Mỗ nghe xong như tỉnh cả người chắp tay bái tạ ơn thầy chỉ giáo.

CŨNG LÀ PHƯỚC ĐẤY

Dưới bếp mấy bà vừa làm vừa tám đủ thứ chuyện:
- Tui mua cả chục ký rau, củ mà có mấy ngàn!
Bà khác nói:
- Chưa rẻ đâu! Hôm qua tui mua chất cả tủ lạnh cũng có mấy trăm bạc.
Ni  sư  nghe  xong  nhẹ nhàng bảo:
-   Người   nông   dân   bị thương  lái  Tàu  ép  giá,  phá hoaị.  Nông  sản  rẻ  như  cho không, không đủ mướn nhân công thu hoạch. Họ bán vớt vát   chút   đỉnh.   Mình   nên thương   người   đừng  o  ép
thêm, tội họ mà tổn phước ta. 
Mọi  người  lặng  cả  người thưa:
-  Chúng  con  thật  nông cạn, cảm ơn ni sư chỉ bảo.

BÊN TRỌNG BÊN KHINH

Thời loạn người làng bỏ xứ lưu  vong  rất  nhiều,  một  số sang Tây, số qua láng giềng tá túc. Loạn lạc qua đi, người ta tấp nập quay về. Những kẻ bên  Tây  thì  được  săn  đón, chuốt  ngót  bằng   lời đường mật, người từ xứ láng giềng trở về thì bị hắt hủi, thậm chí không muốn nhìn nhận. 
Việc này  khiến  nhiều  người  bất bình, có kẻ thức giả làm bài vè cho trẻ con trong làng hát: Tính…tình… tang… Cũng là thân phận người ta Bạc tiền sai xử mà ra nỗi này Kẻ nghèo hắt hủi đắng cay Chỉ chuyên vồ vập đứa đầy Mỹ Kim… tình...tang…


CÓ – KHÔNG

Không biết lưu lạc tự bao giờ, hàng vạn người lênh đênh trên  Biển  Hồ,  cuộc  sống  vốn bấp  bênh theo  con  nước;  đã vậy bị chính quyền sở tại o ép, kỳ  thị,  kích  động  thù  hắn… 
Cuộc sống vốn khổ càng thêm điêu đứng. Người ta gọi họ là những kẻ: Vô tổ quốc, vô căn cước, vô học, vô nghề nghiệp, vô tương lai… 
Hôm rồi có tin họ sẽ giải tỏa Biển Hồ. Người người lo sợ không biết về đâu. Ký giả quốc tế đến phỏng vấn họ đã khóc:
- Cái gì cũng không, chỉ có mỗi cái khổ đau và bất hạnh!

HAI MÀ LÀ MỘT

Gương mặt xinh và làn da đẹp kết bè dè biểu:
- Phần hạ thân sao mà ô uế, xấu xa! Tại sao chúng ta lại ở chung với bọn ấy nhỉ?
Hạ thân vừa giận vừa tủi:
- Nếu  không có sự ô uế này thì liệu mặt bạn có xinh, da có đẹp được chăng?
Nói xong đình công không làm  việc  nữa,  chỉ  mấy  ngày thôi  mà  gương  mặt  hốc  hác, da  dẻ  xám  ngoét…  Bấy  giờ gương mặt và làn da hối hận lắm:
- Chúng tớ xin lỗi, chúng ta tuy hai mà một, không có dơ thì cũng không có đẹp,  hai mà là một.

Xem thêm: